Tình Quê
Tôi nghe mẹ kể chuyện ngày xưa
Nhớ những câu hò lúc ban trưa
Mùa đông giá rét cha sưởi ấm
Thấm đượm tình quê thoáng thoi đưa
Mưa chiều dăng kín con đường quê
Tháng năm giá rét ai đi về
Để cho năm tháng buồn xa vắng
Mặc kệ thói đời cứ khen chê
Để rồi một sáng sớm mùa đông
Bình minh soi lối nhẹ cõi lòng
Đông tàn xuân lại hoa khoe sắc
Nặng chút tình quê nỗi nước non
Con đường thăm thẳm biết về đâu
Canh khuya thanh vắng nỗi âu sầu
Đâu chút tình quê, đâu nghĩa nặng
Ai biết ngày sau sẽ thế nào