Triết Học Phương Đông
Khi Trời – Đất còn hỗn độn, khi vũ trụ còn
hoang sơ, khi Âm - Dương Ngũ Hành tương sinh tương khắc mà
hình thành nên vũ trụ. Cho nên nhân sinh hay vạn vật đều có âm - dương, có tốt –
xấu, có thiện - ác, có đúng - sai, có hay – dzở, có chính - tà. Phàm trong vũ
trụ này không có gì là hoàn toàn tốt – xấu, không có gì hoàn toàn là đúng - sai,
là thiện - ác, là hoàn toàn chính - tà. Phàm dùng đúng nó sẽ là đúng, dùng sai
nó sẽ là sai, dùng vào việc thiện nó sẽ là thiện, vào việc ác nó sẽ là ác, dùng vào
việc chính nó sẽ là chính, vào tà nó sẽ là tà … Phàm chính mà quy tà, thì chính
cũng là tà, tà mà quy chính, tà cũng là chính.." con người ta có tốt -
xấu, có đúng – sai, có thiện – ác, có chính – tà … nhưng cái xấu chưa hẳn
đã là xấu, cái tốt chưa hẳn đã là tốt. Cái thiện chưa chắc nó là
thiện, cái ác nó chưa chắc nó đã là ác…". Ví như ' giết nguời
để yên nguời đó há phải là việc nên làm hay sao. Như trong Binh
Thư Yếu Lược đã nói "Trong Kỳ Có Chính, Trong Chính Có Kỳ " vậy. Văn
Vũ, Xuân 2018.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét