Thứ Năm, 22 tháng 11, 2018

Đầu Nguồn Con Nước


    Đầu Nguồn Con Nước
           Một sớm nào tôi đến vùng biên
           Tây Giang xa vách núi nghiêng nghiêng
           Tiếng suối reo đầu nguồn con nước
           Bước chân lên mảnh đất đẹp giàu.
    Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên tôi đến với Tây Giang, trước đây vì mưu sinh tôi đã đến Tây Giang vài lần, nhưng lần này lại khác, tôi lên để nhận công tác bên giáo dục, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi đó là những dãy núi sừng sững cao ngút trời, ngôi trường nơi tôi giảng dạy nằm lọt giữa thung lũng, nằm lơ lửng giữa lưng chừng núi, lưng chừng đồi. Đám học trò của tôi phải lặn lội vượt hàng chục km đường núi để đến trường, tôi cảm thấy thật xót xa khi nhìn thấy các em lấm lem bùn đất trên đôi gót bé nhỏ, đó là do đặc trưng thổ nhưỡng của miền núi, miền sơn cước. Và đó cũng là mùa đông đầu tiên tôi ở nơi biên giới, “giữa mùa rét run người biên giới” lớp học có khi chỉ có vài ba em, tôi hỏi các em sao các bạn không đến lớp? thưa thầy trời mưa đường dốc trơn quá các bạn không đi được, tôi chẳng biết nói gì  hơn lòng bùi ngùi và xúc động, lặng lẽ lật trang giáo án, khí hậu nơi biên giới thật là khắc nghiệt, trong khi tôi mặc ba lớp áo cầm phấn viết mà vẫn run, tiếng gió lùa qua khe cửa lớp rít lên từng hồi như tiếng thét của đại ngàn, mù sương và khói đá giăng đầy trước dãy núi phía trước ngôi trường trông thật là hư ảo và thơ mộng, hồi trống trường vang lên ba tiếng tôi sực tỉnh người, tôi tự hỏi với điều kiện như vậy, hoàn cảnh như vậy các em làm sao có thể yên tâm học hành, có thể tiếp thu được kiến thức, mà nếu không yên tâm học hành thì làm sao có thể học cao hơn, đi xa hơn.
    Mặc dù Tây Giang chưa đẹp và giàu như trong lời thơ của tôi và tôi bây giờ cũng không còn công tác trong ngành giáo dục nhưng tôi vẫn mong sao, cái chữ sẽ giúp xóa đi cái nghèo, cái đói, cái hủ tục lạc hậu. Để cái bụng no hơn, mặc ấm hơn, để cái chữ không là cái gì đó “xa xỉ”. lại một mùa đông nữa sắp qua đi tôi mong rằng các em học trò miền núi có điều kiện tốt hơn để học tập, để cái chữ giúp các em làm người đàng hoàng hơn, để Tây Giang ngày càng đẹp và giàu hơn, để một ngày tôi “ bước chân lên mảnh đất đẹp và giàu”. Văn Vũ

  • Kơtu : kẻ sống đầu nguồn con nước 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đầu Phố

Đầu Phố     Còn chăng tôi đứng chờ em Trăng lên phố nhỏ buông rèm hoàng hôn Phố đêm quán vắng có còn Ai qua phố nhỏ lối mòn đêm t...