TÌNH
Mùa đông giá rét mưa bay
Trời mây ảm đạm cỏ cây thoáng
buồn
Người đi gió bể mây nguồn
Người kia ở lại vẫn luôn
ngóng chờ
Tình ai nhân nghĩa nên thơ
Phút vui gặp gỡ ai ngờ thân
quen
Dòng đời xuôi ngược bon chen
Tấm lòng son sắt tưởng rằng
đã quên
Đường đi gian khổ chênh vênh
Bước chân còn lắm gập ghềnh
chông gai
Ở đời ai biết ngày mai
Gian nan thử sức tương lai
sáng ngời
Nỗi buồn rồi cũng sẽ vơi
Niềm vui bé nhỏ nửa đời long
đong
Niềm tin ai vẫn ước mong
Trước sau vẫn thế tấm lòng
trung trinh
Quý nhau chỉ ở cái tình
Thân nhau cũng bởi đệ, huynh
một nhà
Quá khứ cứ để trôi xa
Tương lai còn đó sẽ là sáng
tươi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét