Thứ Hai, 26 tháng 11, 2018

Ơn Thầy


Ơn Thầy
Nắng mưa dầu dãi sương sa
Thu qua đông lại cũng đà mười năm
Ơn thầy chưa trả chưa thăm
Làm thân đệ tử đêm nằm nghĩ suy
Nhớ ngày từ giã ra đi
Thầy ra tận ngõ khắc ghi suốt đời
Ngày xưa ngu dại thầy ơi
Biết đâu ơn trọng đâu lời truyền trao
Lòng thầy cao cả biết bao
Công phu tuyệt thế thầy nào quản công
Không rồi trở lại với không
Sân nhà vắng lặng chờ mong con về
Nhờ thầy mới hóa Sao Khuê
Rồi mai con sẽ trở về thầy ơi

Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2018

Liên Hoàn Tứ Cước


Liên Hoàn Tứ Cước
(Đòn đá Lý Tiểu Long đá, nhưng cái này đá bốn cước liên hoàn)
Liên hoàn tứ cước thuận tấn công
Xà tấn liên hoàn hóa hư không
Thượng phong uy mãnh một đòn cước
Được đà xuất cước tứ liên hoàn

Nhất Cước Phi Thiên


Nhất Cước Phi Thiên
(Là đòn đá mà diễn viên Chung Tử Đơn đá)
Nhất cước phi thiên quyền yểm hậu
Long môn phi giáp thảo kinh xà

Vô Ảnh Cước


Vô Ảnh Cước
Vô ảnh trùng quang vô ảnh không
Bóng mây nhẹ lướt sớm mai hồng
Trong động hữu công công hữu thủ
Phủ kín trùng quang những xa không

Tấn Pháp Theo Hà Đồ

Mình vốn học Võ Cổ Truyền Việt Nam, thấy khó khăn của việc học Tấn Pháp, nên đã tập hợp tất cả các Tấn Pháp căn bản của Võ Thuật Cổ Truyền Việt Nam sáng tạo thành một bài quyền gọi là Tấn Pháp Theo Hà Đồ, đó là sự kết hợp giữa Võ Thuật và Dịch Học, vì bài quyền đi theo Hà Đồ. Sau này mình sẽ ghi hình và cho các bạn xem

Áo Dài


Áo Dài
Áo dài ngược gió bay bay
Khiến bao nhiêu kẻ ngất ngây si tình
Áo dài hỡi áo dài xinh
Em đi một mình anh thích nhìn theo
Ngại ngùng anh cất tiếng kêu
Áo dài đâu đó anh đèo về cho
Áo dài đừng ngại chớ lo
Anh thật lòng giúp dzở trò gì đâu
Áo dài nhìn lại rất lâu
Chẳng chào anh lấy một câu em về  

Còn Chút Gì Để Nhớ


Còn Chút Gì Để Nhớ
Còn chút gì để nhớ
Khi tình mãi bơ vơ
Ngỡ đâu rằng gặp lại
Ai ngờ đã tàn phai
Hai mảnh ghép cuộc đời
Hai nỗi nhớ chơi vơi
Lời người ngày xưa ấy
Duyên tình vẫn còn đây
Ai vội vàng xa cách
Ai nợ một lời trách
Dành chôn chặt trong tim
Tháng năm khó kiếm tìm
Tìm em trên năm tháng

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2018

Đầu Nguồn Con Nước


    Đầu Nguồn Con Nước
           Một sớm nào tôi đến vùng biên
           Tây Giang xa vách núi nghiêng nghiêng
           Tiếng suối reo đầu nguồn con nước
           Bước chân lên mảnh đất đẹp giàu.
    Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên tôi đến với Tây Giang, trước đây vì mưu sinh tôi đã đến Tây Giang vài lần, nhưng lần này lại khác, tôi lên để nhận công tác bên giáo dục, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi đó là những dãy núi sừng sững cao ngút trời, ngôi trường nơi tôi giảng dạy nằm lọt giữa thung lũng, nằm lơ lửng giữa lưng chừng núi, lưng chừng đồi. Đám học trò của tôi phải lặn lội vượt hàng chục km đường núi để đến trường, tôi cảm thấy thật xót xa khi nhìn thấy các em lấm lem bùn đất trên đôi gót bé nhỏ, đó là do đặc trưng thổ nhưỡng của miền núi, miền sơn cước. Và đó cũng là mùa đông đầu tiên tôi ở nơi biên giới, “giữa mùa rét run người biên giới” lớp học có khi chỉ có vài ba em, tôi hỏi các em sao các bạn không đến lớp? thưa thầy trời mưa đường dốc trơn quá các bạn không đi được, tôi chẳng biết nói gì  hơn lòng bùi ngùi và xúc động, lặng lẽ lật trang giáo án, khí hậu nơi biên giới thật là khắc nghiệt, trong khi tôi mặc ba lớp áo cầm phấn viết mà vẫn run, tiếng gió lùa qua khe cửa lớp rít lên từng hồi như tiếng thét của đại ngàn, mù sương và khói đá giăng đầy trước dãy núi phía trước ngôi trường trông thật là hư ảo và thơ mộng, hồi trống trường vang lên ba tiếng tôi sực tỉnh người, tôi tự hỏi với điều kiện như vậy, hoàn cảnh như vậy các em làm sao có thể yên tâm học hành, có thể tiếp thu được kiến thức, mà nếu không yên tâm học hành thì làm sao có thể học cao hơn, đi xa hơn.
    Mặc dù Tây Giang chưa đẹp và giàu như trong lời thơ của tôi và tôi bây giờ cũng không còn công tác trong ngành giáo dục nhưng tôi vẫn mong sao, cái chữ sẽ giúp xóa đi cái nghèo, cái đói, cái hủ tục lạc hậu. Để cái bụng no hơn, mặc ấm hơn, để cái chữ không là cái gì đó “xa xỉ”. lại một mùa đông nữa sắp qua đi tôi mong rằng các em học trò miền núi có điều kiện tốt hơn để học tập, để cái chữ giúp các em làm người đàng hoàng hơn, để Tây Giang ngày càng đẹp và giàu hơn, để một ngày tôi “ bước chân lên mảnh đất đẹp và giàu”. Văn Vũ

  • Kơtu : kẻ sống đầu nguồn con nước 


Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2018

TRUNG HIẾU


TRUNG HIẾU
Buồn chi anh non nước đâu còn
Kiếp làm trai trung hiếu vẹn tròn
Chốn quê nhà cha già mẹ yếu
Yêu đất nước trong giấc mơ con

Chốn xa xôi nơi tôi sẽ đến
Đường dài trên đôi gót chênh vênh
Quên sao được dáng hình đất nước
Ước mong sao ta lại đáp đền

Bên song cửa em ngồi thơ thẩn
Mẹ già nua mái tóc trắng ngần
Vẫn ngóng đợi con về sum họp
Xóm làng xưa in hằng dấu chân

Lần trở về ai nhớ ai mong
Trên lối nhỏ ai người đợi trông
Hôn đất mẹ đứa con xa xứ
Giữ vẹn tròn trung hiếu lòng con

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2018

TRỞ VỀ


TRỞ VỀ
Một mai tôi lại ra đi
Hẹn em năm tháng có khi chưa về
Nhớ mẹ già nhớ thôn quê
Dầu cho năm tháng bọn bề lo toan

Hết đông rồi lại xuân sang
Tết vui sum họp tôi càng buồn hơn
Tình quê máu mủ keo sơn
Mong cho đất mẹ qua cơn nhọc nhằn

Đêm nay cắt nửa vầng trăng
Soi trên lối nhỏ nhớ chăng tháng ngày
Trời cao mây nhẹ thoảng bay
Sông dài trời rộng có hay còn chờ

Để tôi tìm lại tuổi thơ
Bao năm xa vắng bây giờ còn chăng
Đêm nay lại một đên trăng
Hỏi cao xanh đó phải chăng vẫn còn

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2018

VÌ SAO KHÔNG ĂN THỊT CHÓ, TRÂU, CÁ CHÉP


Vì Sao Không Ăn Thịt Chó, Trâu, Cá Chép
Thịt Chó
Từ thuở xa xưa khi xã hội loài người còn ở thời kì dã man, con người thuần hóa con sói(con chó) làm con vật giữ nhà cho con người, thuở đó xã hội loài người sống theo phương thức săn bắn hái lượm, khi săn bắn được ít thức ăn nào con người chia nhau ăn hết, con chó không có gì để ăn phải tự đi kiếm ăn, có khi không kiếm được thức ăn đói quá phải ăn phân của con người để sống, nhiều khi con chó còn bị chủ của nó đánh đập, nhưng hễ khi có ai đánh chủ của nó, hay các loài muôn thú đến quấy phá nhà chủ của nó, nó không ngần ngại lao vào cắn xé, vì con chó trung thành với con người như vậy nên ông bà ta có tục lệ không ăn thịt chó.
Thịt Trâu
Tư khi hình thành nền Văn minh Sông Hồng, văn minh lúa nước, dân Nam ta vốn là dân nông nghiệp trồng lúa nước, con trâu là con vật được con người thuần hóa để cày ruộng cho con người, lấy sức kéo cho con người, ông bà ta thường nói “tậu trâu, cưới vợ, làm nhà” đó là ba việc hệ trọng của người đàn ông trưởng thành, điều này nó thể hiện sự quý trọng sức kéo, đủ thấy con trâu giữ vai trò quan trọng biết bao.
Cá Chép
Tục lệ này nó bắt nguồn từ sự tích “ Cá Chép hóa Rồng”. Tương truyền rằng cứ đúng 1000 năm Cá Chép lại bơi ngược dòng về Vũ Môn nhảy qua thác Vũ Môn để hóa Rồng, con nào nhảy qua được Vũ Môn sẽ hóa thành Rồng. Vì tổ tiên ta vốn là con của Rồng(Lạc Long Quân) và Tiên(Âu CƠ), ý ông bà ta đặt ra lệ như vậy để nhắc nhở cháu con nhớ đến tổ tiên
       Đó là tục lệ của dân Nam ta từ xa xưa và tôi cảm thấy tục lệ này rất có ý nghĩa, chứ nếu như ngày xưa dân Nam ta mà ăn thịt ba loài này thì ngày nay âu chắc cũng không còn nữa, điều này nó thể hiện tính nhân văn của dân Nam ta

Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2018

TÌNH


TÌNH
Mùa đông giá rét mưa bay
Trời mây ảm đạm cỏ cây thoáng buồn
Người đi gió bể mây nguồn
Người kia ở lại vẫn luôn ngóng chờ
Tình ai nhân nghĩa nên thơ
Phút vui gặp gỡ ai ngờ thân quen
Dòng đời xuôi ngược bon chen
Tấm lòng son sắt tưởng rằng đã quên
Đường đi gian khổ chênh vênh
Bước chân còn lắm gập ghềnh chông gai
Ở đời ai biết ngày mai
Gian nan thử sức tương lai sáng ngời
Nỗi buồn rồi cũng sẽ vơi
Niềm vui bé nhỏ nửa đời long đong
Niềm tin ai vẫn ước mong
Trước sau vẫn thế tấm lòng trung trinh
Quý nhau chỉ ở cái tình
Thân nhau cũng bởi đệ, huynh một nhà
Quá khứ cứ để trôi xa
Tương lai còn đó sẽ là sáng tươi

Happy Teacher's Day Vietnam


NHỚ
Đã bao năm ngày tôi xa nơi ấy
Mái trường cũ những bóng dáng thơ ngây
Mày đất Bắc tau chẳng ở đây
Thế mà lại xum vầy nơi đất Huế
Mỗi đứa một quê lại về chung lớp
Tuổi thanh xuân cũng vừa mới chớm
Buổi học nào cả lớp đều hăng say
Câu hỏi nào ngơ ngác chẳng giơ tay
Thầy buồn quá lặng nhìn mà nói
Chúng bạn tôi bữa no bữa đói
Rồi cũng qua bốn năm học mà
Giờ cách xa mỗi đứa một nhà
Ai còn nhớ lớp A ngày đó.
                      Thơ : Văn Vũ
Thời gian thắm thoát trôi qua thật nhanh, nhớ khi nào còn ngơ ngác bước chân vào Trường Đại Học mong rằng học lấy cái chữ để làm người, để thay đổi cuộc đời, tuổi trẻ đầy mộng mơ, thật hồn nhiên với bao ước mơ và hoài bão, ngôi trường của chúng tôi thật nhỏ bé nằm lọt giữa thành phố đẹp, buồn, thơ mộng và lãng mạn, các bạn trong lớp tôi từ nhiều tỉnh thành phía Bắc về Huế để học, chỉ có duy nhất tôi là một thằn con trai Miền Nam. Các thầy cô dạy chúng tôi là những Giáo Sư đầu ngành của Đại Học Huế. Hết xuân rồi lại thu, hết mùa hạ này đến mùa hạ khác, bọn chúng tôi ngày càng trưởng thành hơn, ngày càng hiểu nhau hơn, ngày càng thân nhau hơn, nhưng khi đó cũng là lúc chúng tôi phải chia tay nhau, mùa thi tốt nghiệp cũng qua đi bọn chúng tôi phải rời bỏ trường lớp, lìa xa bạn bè, bắt đầu cuộc mưu sinh, “cơm áo gạo tiền”, mỗi đứa mỗi nơi. Thế nhưng từ sâu thẳm trong tâm hồn, Huế đã để lại trong chúng tôi nhiều cung bậc cảm xúc, nhiều kỉ niệm khó phai mờ, một chút buồn, một chút nhớ, một chút hoài niệm ta gặp đâu đó khi xa Huế. Xin gửi lời cảm ơn đến tất cả thầy cô, chúc các bạn thành công và hạnh phúc. Một lần nữa xin kính chúc thầy cô sức khỏe. Chào Thân Ái. Học trò Phạm Minh Hùng, Lớp Sử AK3, ĐH Phú Xuân - Huế

Đầu Phố

Đầu Phố     Còn chăng tôi đứng chờ em Trăng lên phố nhỏ buông rèm hoàng hôn Phố đêm quán vắng có còn Ai qua phố nhỏ lối mòn đêm t...